Có những chuyến du lịch trôi qua như cơn gió. Có những hành trình lại ở lại trong ta rất lâu, thậm chí âm ỉ theo năm tháng chẳng bao giờ quên được. Vậy, điều gì khiến một chuyến đi trở nên đáng nhớ? Tôi từng nghĩ rằng một chuyến đi đáng nhớ là phải đến nơi thật xa, làm điều thật lạ, ở khách sạn thật đắt. Nhưng rồi mới thấy, không phải. Không phải khoảng cách, không phải chi phí, cũng không phải độ “hoành tráng”. Mà là cách mình được sống trong chính hành trình đó.
1. Tôi đã từng là người thích kiểm soát
Mỗi lần đi du lịch, lịch trình phải chi tiết từng giờ, mọi thứ phải đúng ý. Nhưng rồi, Trung Đông dạy tôi một điều rất ngược kiểu: ở đây, không có gì đi đúng kế hoạch. Và đó lại chính là món quà lớn nhất trong chuyến đi này.
Bạn không thể “tính trước” việc đi lạc giữa sa mạc và được một người Bedouin mời uống trà bạc hà trong túp lều nhỏ. Bạn không thể “dự báo” cơn mưa đổ bất ngờ ở khu cổ Jerash khiến bạn trú dưới mái đền La Mã. Bạn không thể “lên kế hoạch” cho một nụ cười từ người lạ khi bạn hỏi đường bằng tay chân vụng về, nhưng họ vẫn hiểu rồi nhiệt tình dẫn bạn đi một đoạn dài chỉ để chắc chắn rằng bạn tới nơi an toàn.
Chính những điều không sắp đặt được, những điều “trật đường ray”, lại trở thành điều tôi nhớ mãi.
2. Những khoảnh khắc không thể quên khi tới Jordan
Tôi ở lại Petra đến chiều muộn, khi những đoàn khách du lịch đã rời đi, và ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt đá. Cảm giác đứng trước một di tích 2.000 năm tuổi mà không có ai xung quanh, như thể thời gian dừng lại cho riêng mình.

Hay là chạy xe jeep qua những đụn cát giữa sa mạc Wadi Rum lúc nắng lên đỉnh đầu. Gió lồng lộng, bầu đỏ rực sa mạc mênh mông. Chỉ có thiên nhiên và bạn, thô ráp, thật thà, và thiêng liêng.
Cuộc phiêu lưu giữa Wadi Rum, khi sa mạc trở thành đồng hành chữa lành
Hoặc là lúc tôi nằm nổi trên Biển Chết, đọc vài dòng trong trang sách cũ và cảm nhận cơ thể đang thả trôi. Khoảnh khắc đó giúp tôi hiểu ra rằng: buông bỏ không phải là từ bỏ, mà là không chống lại nữa.

3. Yếu tố khiến tôi luôn nhớ mãi về một chuyến đi
Chắc chắn đầu tiên là sự giản dị, chân phương của con người bản địa. Một cụ ông ở Petra mời tôi ly trà bạc hà trong lúc tôi loay hoay né nắng. Không bắt chuyện dài dòng, không chèo kéo vì tôi là khách du lịch. Chỉ đơn giản là thấy tôi mệt. Sự tử tế ấy không mang màu của “cho để được nhận lại”, mà là điều tự nhiên như cái bóng đi cùng ánh sáng. Ở nơi khắc nghiệt nhất, người ta lại sống nhân hậu và dạn dĩ nhất.
Thứ hai là những người bạn đồng hành. Tôi từng nghĩ đi du lịch là để tránh xa con người, gần hơn với thiên nhiên. Nhưng rồi, chính những người đi cùng, dù quen từ trước hay chỉ gặp trên đường, lại là tấm gương giúp tôi thấy rõ chính mình. Một ánh mắt xúc động, một cái nắm tay khi leo dốc, một câu chuyện kể trong đêm đều là những mảnh ghép cảm xúc không thể lưu lại bằng máy ảnh, nhưng sẽ luôn hiện diện trong ký ức.
4. Sau mỗi chuyến đi, tôi không trở về giống như lúc đi
Không phải thay đổi ngoạn mục. Chỉ là tôi trở nên gần với mình hơn một chút.
Tôi giảm kỳ vọng vào mọi thứ phải hoàn hảo, và bắt đầu chấp nhận rằng: những thứ lệch khỏi kế hoạch, thường là điều thú vị nhất.
Tôi thôi đánh giá người khác vội vã, vì đã từng là kẻ xa lạ ở xứ người. Tôi hiểu rằng cảm giác được hiểu và được chấp nhận quan trọng đến mức nào.
Du lịch không dạy tôi “cao siêu hóa” cuộc sống. Du lịch chỉ dạy tôi rằng: cái đẹp không nằm ở sự sang trọng, mà nằm ở sự trọn vẹn với hiện tại.
5. Vậy, điều gì làm nên một chuyến đi không thể quên?
Chắc là một khoảnh khắc tưởng chừng bình thường nhưng khiến người trưởng thành bất ngờ vì xúc động, dù cuộc sống đã khiến mình chai sạn.
Là một câu chuyện bạn sẽ kể đi kể lại, mà lần nào kể lại cũng xúc động như lần đầu.
Là khi bạn đã rời khỏi vùng đất ấy, nhưng nó vẫn nằm trong tim.
6. Và nếu có một lời để khép lại bài viết này…
Một chuyến đi không đáng nhớ vì nó đặc biệt, mà vì bạn đã thật sự sống trong nó.
Bạn đã để mình mềm ra, chậm lại, lắng nghe và ghi nhớ. Không bằng hình ảnh, mà bằng cảm xúc. Và vì thế, nó sẽ ở lại rất lâu, ngay cả khi bạn không còn nhớ chi tiết.